Vạn sự tùy duyên – duyên là do trời định
Người ta vẫn nói rằng duyên là do trời định, phận do nhân định, thật sự ta thấy duyên phận rất khó đoán. Vạn sự tùy duyên, gặp được nhau hay không là do ý trời, nhưng để đến với nhau hay không lại là sự quyết chí ở mỗi người.
Và đương nhiên, phận ngắn hay dài, ở được bên nhau không lại cũng là điều không ai có thể nói trước. Đôi khi con người ta có muốn cũng không được.
Lời phật dạy
- Phật bàn về nhân duyên rằng, bất cầu bất khổ, duyên phận cũng vậy. Cái gì cũng chỉ có thời điểm.
- Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn, nó không sai chút nào.
- Bởi thế mà phải hết lòng quý trọng và nắm thật chắc, giữ thật chặt. Chỉ cần một chút không trân trọng thì mất cũng đã là điều đáng tiếc.
- Nhưng nếu có phải cách xa, cũng đừng oán than, trách phận. Bởi vì nếu có duyên mà không có nợ thì ở bên nhau cũng không được gì. Hãy tự ngẫm với lòng rằng, vạn sự bởi ý trời, duyên cũng do trời định, muốn tránh hoặc muốn có cũng không được.
- Giữa người với người, đừng mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt. Suy nghĩ theo hướng có thể gần, cũng có thể xa và chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.
- Giữa việc mình với việc người, cũng có thể đơn giản, có thể phức tạp. Giữa tình cảm với nhau, đối xử với nhau có thể sâu, cũng có thể cạn.
- Với người đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ, khiến họ vì bạn mà rung động. Nhưng nếu đã không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa. Thực tế thì nhìn thôi cũng đã là không cảm nhau được rồi.
Mọi việc trên đời qua nhanh như cái chớp mắt, chuyện hôm nay to tát lắm nhưng ngày mai nó đã thành quá khứ, vậy nên, đừng bận tâm quá làm gì. Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa.
Giữa tình với tình, có thể nồng, cũng có thể đậm.
Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể giản đơn.
Vậy nên…
Làm người thì không nên yêu cầu người khác đều phải đối tốt với mình, không nên cầu tất cả mọi người không được so đo với mình. Thế gian muôn sắc muôn hình, nhân sinh muôn vẻ, muôn tình đối nhau. Vậy nên làm người bị kẻ chê, người trách cũng là điều không tránh khỏi. Học được cách không nặng lòng với những điều đó, khống chế tốt bản thân chính là người sáng suốt.
Cũng như …
Làm tốt việc cần làm, đi vững con đường cần đi, luôn bảo trì tâm thiện lương, sống chân thành, khoan dung đối đãi người khác. Đối xử nghiêm khắc với bản thân, đối xử tùy duyên với vạn vật, ắt đời tự tại, thời thời khắc khắc có được sự an vui.
Người không duyên với mình, nói nhiều vô ích, còn người hữu duyên, đôi khi chỉ cần sự tồn tại của họ cũng đủ khiến lòng ta thêm ấm.
Một tình bạn hay một mối lương duyên đẹp
Đó không phải là sự truy đuổi mà là sự thu hút lẫn nhau, cũng không phải là sự dây dưa mà là sự tùy duyên mà sống. Và đó cũng không phải trò chơi mà là sự trân trọng giữa hai người.
Đường đi qua thì chân ắt nhớ, người yêu qua thì khắc nhớ trong tâm. Cũng như đường không thông thì chọn cách đi vòng, tâm không vui chọn cách nhẹ buông, tình dần xa thì lựa cách tùy duyên.
Nhân sinh thì như mộng, có những việc chỉ cần gắng chút là qua, có những người giận chút rồi quên. Và có những cái khổ, nhẹ cười ắt sẽ bước qua, có những trái tim, sau tổn thương ắt sẽ kiên cường dũng mãnh.
Tháng năm vội vã, đời người ngắn quá, chớp mắt đã già. Chúng ta nào dám nói đã thấu hết lẽ đời, nhưng ta cảm thấy, chỉ có hiểu đời, mới sống được ung dung, thanh thản. Tôi muốn viết đôi dòng “cảm nhận nhỏ nhoi” gửi tới những bạn già, để được mọi người chia sẻ những “cảm nhận lớn lao” hơn, để ta cùng cố gắng.
- Cách sống: Qua một ngày, mất một ngày. Vui một ngày, lãi một ngày.
- Hạnh phúc và niềm vui: Hạnh phúc không tự gọi cửa tìm đến ta, niềm vui cũng không tự rơi từ trên trời xuống, mà đều phải tự tay mình tạo dựng nên. Niềm vui là mục đích cuối cùng của đời mình, niềm vui ở ngay trong những việc vụn vặt của cuộc sống, ta phải tự mình tìm lấy. Hạnh phúc và niềm vui là một thứ cảm xúc và cảm nhận, quan trọng là ở tâm trạng mình.
- Tiền bạc: Tiền không phải là vạn năng, tăng lực, nhưng không tiền thì vạn sự bất lực. Không nên quá coi trọng đồng tiền, lại càng không nên tính toán tiền bạc, nếu hiểu ra, sẽ thấy tiền chỉ là thứ đồ vật ở ngoài thân, khi ta chào đời ta đâu mang tới, khi ta chết đi lại chẳng mang theo. Nếu có người cần ta giúp đỡ, khảng khái mở hầu bao chính là một niềm vui lớn. Nếu tiền bạc mua được sức khỏe và niềm vui, cớ gì chần chừ nữa? Nếu bỏ tiền ra để được an nhàn tự tại, chẳng phải xứng đáng sao! Người hiểu biết là người biết cách kiếm tiền biết cách tiêu pha, làm chủ đồng tiền chứ đừng làm nô lệ cho nó.
- Học cách hưởng thụ: “Phần đời còn lại ngắn ngủi, càng phải làm cho nó giàu có”. Người già phải biết đổi nếp nghĩ cũ, tạm biệt cách sống như tu hành, để làm loài chim vui. Cần ăn thì ăn, muốn mặc phải mặc, thèm chơi hãy chơi, không ngừng nâng cao chất lượng sống, đón nhận những thành quả của thời đại công nghệ, mới là mục đích sống của tuổi già.
Ý nghĩa
- Có một số người trong cuộc đời bạn, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng, chẳng lưu luyến gì. Phân trần trắng đen liệu có còn quan trọng hay không ?
- Bởi vì chẳng được nhớ lâu. Nhưng cũng có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt biển, lúc nhẹ bẫng lúc nặng nề. Và cũng có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường vì nhau mà cố gắng vượt qua.
- Chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết. Mà đã là truyền thuyết thì chỉ được nhớ ở một thời điểm.
- Điều đó cho thấy đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể, nó chỉ là hạt muối trên biển mà thôi. Đôi khi với mục tiêu đó năm nay quan trọng, nhưng sang năm sẽ trở thành thứ yếu.
- Nếu như gặp chuyện không vừa ý, hãy tự nhủ rằng: “Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến, hãy buông bỏ tất cả để bắt đầu ngày mới!”- bởi vì chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người.
- Một khi đã đi thì không trở lại, vĩnh viễn thành quá khứ của nhau. Nhân duyên của con người ngắn ngủi, đáng quý là thế nhưng khi có được lại không trân quý.
- Đã là quá muộn khi mất đi rồi mới hối hận. Đôi khi chỉ một phút gần nhau cũng đã nhớ nhau cả đời, nhưng tại sao lại không trân quý mà còn làm khổ nhau và kết thúc là xa nhau.
Kết Luận
- Học được cách dùng bình tĩnh để đối đãi với mọi sự công bằng và bất công bằng, điềm nhiên đối đãi với hết thảy mới là điều hay trong cuộc sống. Thản nhiên tiếp nhận mọi sự an bài hợp ý và không hợp ý mình, ấy mới là cách đối đãi của bậc làm người trí huệ.
- Đừng vì “duyên đi” mà sinh ra tâm oán thù, lòng oán hận. Bởi vì “Có duyên mà không có phận, có phận mà không có duyên” đều là một phần trong sinh mệnh.
- Nó không nên trở thành bước đệm dẫn bạn đến bước đường cùng của cuộc đời, điều đó là một cuộc sống không có ý nghĩa.
- Sống trên đời, điều gì phải đi thì nên buông tay, điều gì đến thì hãy quý trọng. Cuộc sống như thế mới đúng là được tự do tự tại thực sự. Đây là một loại cảnh giới cao của người giác ngộ, và sống thuận theo tự nhiên là một loại trí tuệ.
Sưu tầm