Chúng ta sở dĩ mang nhiều đau khổ, là vì truy cầu quá nhiều thứ. Chúng ta thường bất mãn cũng bởi vì quá so đo, tính toán. Không phải chúng ta có quá ít, mà là chúng ta đã tính toán quá nhiều…
“Nhân sinh giữa trời đất, mỗi ngày đều đang suy tư, nhưng phải có đạo lý của suy tư; mỗi ngày đều nói chuyện, phải có đạo lý của nói chuyện; mỗi ngày đều giao tiếp với người khác, phải có đạo lý của giao tiếp; mỗi ngày đều giải quyết công việc, phải có đạo lý của giải quyết công việc. Tất cả oán hận, cười vui, khóc than, thở dài, bệnh tật, nguy vong đều có đạo lý của nó”.
Cuộc sống chúng ta đã từng bỏ lỡ rất nhiều thứ, rất nhiều lần như thế. Vì vậy, chúng ta không cần phải đau lòng vì những điều mình đã vuột mất, mà hãy vui với những thứ chúng ta đang có.
Nếu không xinh đẹp, bạn vẫn còn có sức khỏe, không có sức khỏe, bạn còn có trí tuệ.
Nếu không thông minh, nhưng bạn lại có một tấm lòng lương thiện, mặc dù không có của cải, nhưng bạn có được sự bình yên.
Đời người hạnh phúc hay là bất hạnh, quan trọng ở chỗ bạn hướng tới điều gì. Qua thời gian, chúng ta sẽ trải qua rất nhiều chuyện, hiểu ra rất nhiều đạo lý, chứng minh được nhiều điều, nhìn thấu rất nhiều người. Thời gian có thể phủ lên rất nhiều bụi trần, cũng có thể gột rửa hết thảy những bám bẩn.
Thời gian có thể phong kín tháng năm, cũng giúp ta mở ra rất nhiều ký ức; có thể xoa dịu rất nhiều khổ nạn, cũng có thể gột rửa những đau thương; có thể xem nhẹ những tranh chấp trên đời, cũng có thể thong dong nơi thế gian ấm lạnh.
Những việc đã trôi qua không thể thay đổi được, nhưng chúng ta vì trí nhớ quá tốt, những gì đáng nhớ, cả những gì không đáng nhớ đều lưu lại trong ký ức, bởi thế mới muộn phiền.
Chúng ta sở dĩ mang nhiều đau khổ, là vì truy cầu quá nhiều thứ. Chúng ta thường bất mãn cũng bởi vì quá so đo, tính toán. Không phải chúng ta có quá ít, mà là chúng ta đã tính toán quá nhiều.
Đời người cũng giống như dòng suối, bắt nguồn từ đâu, chảy qua đâu, và chảy về nơi nào, bản thân không thể quyết định. Không quan tâm tốt xấu, cứ thản nhiên đối mặt, đón nhận là được. Phàn nàn là tâm thái của kẻ nhu nhược, chẳng giúp ích gì, đối với mình, với người đều vô bổ.
Có những điều tràn đầy ý nghĩa và cũng có những điều vô nghĩa. Vì vậy không cần truy cầu điều gì, chúng ta vốn nhỏ bé như hạt bụi, tô điểm cho thế giới này, phiêu đãng trong thế giới này…
Cuộc sống không có giả thiết, mọi khoảnh khắc đều là chân thực. Buồn cũng tốt, vui cũng tốt, bởi quá khứ sẽ không bao giờ quay lại. Hồi tưởng về quá khứ chỉ khiến ta thêm buồn đau. Lúc bạn thở dài lẩn tránh mọi thứ thì hạnh phúc cũng sẽ vụt tan biến.
Núi có chiều cao của núi, nước có độ sâu của nước, không cần phải so sánh, mọi người đều có thế mạnh riêng.
Gió có sự tự do, mây lại mềm mại nhẹ nhàng. Không cần bắt chước, mọi người đều có cá tính riêng.
Có lẽ rất nhiều sự tình đều không quá phức tạp như chúng ta tưởng, có lẽ tất cả đều có thể biến thành vui vẻ giản đơn, đợi đến một ngày kia bạn quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện rằng cho dù có phát sinh bất kể chuyện gì thì Mặt trời vẫn cứ sẽ mọc lên từ hướng Đông và lặn xuống ở hướng Tây, rất nhiều sự tình không cần thiết phải so đo tính toán quá nhiều, rất nhiều sự tình không nhất định cần phải phân bua luận rõ ai đúng ai sai.
Đừng tự làm khó bản thân, có một số người không đáng để lưu giữ trong trái tim, cũng như một số thứ, không cần phải khắc sâu trong trí nhớ.
Đừng chờ đợi cho đến khi bạn bất lực mới lựa chọn thuận theo tự nhiên. Đừng đợi đến khi không còn chỗ nương tựa, mới buộc phải thích nghi với hoàn cảnh.
-ST-