Cuộc đời ai cũng mong có được những ngày nắng đẹp. Thế nhưng ông trời vẫn thường hay thử thách lòng người, những ngày giông bão luôn đến vô chừng. Cuộc sống sẽ có những lúc thật mỏi mệt và chán chường, có những lúc bạn chỉ muốn bỏ lại tất cả ở sau lưng…Mỗi ngày đều bận rộn, quẩn quanh với những nỗi lo cơm áo gạo tiền, rồi đến áp lực công việc, tiếng la rầy trách móc ở công ty, khói bụi xe cộ một buổi tan tầm vào giờ cao điểm…

Rồi bất chợt trời đổ cơn mưa dông, đủ thứ như đổ dồn xuống đầu khiến bất cứ ai cũng muốn bỏ lại sau lưng tất cả, quên hết mọi sự đời, rũ hết mọi trách nhiệm, để hóa thành một cơn gió, đám mây, chiếc lá… hay bất kỳ thứ gì đó trong veo trong cuộc sống này, miễn là đừng có cái thân người này nữa.

Có khi nào một ngày, bạn bỗng cảm thấy cả thế giới quay lưng lại với mình, cảm thấy bầu trời rộng vô cùng nhưng chẳng có nơi nào để dung thân? Bạn quẩn quanh giờ tan tầm chẳng biết nên về nhà hay đi đâu, bởi về nhà cũng chẳng có ai đợi bên mâm cơm ấm nóng, mùi thức ăn thoảng khắp căn phòng.

Có khi nào một ngày, bạn bỗng cảm thấy mình đã đánh mất những rung động nơi trái tim, khi cứ mải miết trôi nhanh theo dòng đời xuôi ngược?

Có khi nào một ngày, bạn bỗng cảm thấy mọi thứ trên đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tình yêu, tiền bạc, danh vọng hay những ước mơ hoài bão… cũng chỉ như cơn gió thoảng qua, đến rồi đi, mong mang và ảo mộng vô cùng.

Và rồi, có khi nào một ngày, bạn bỗng cảm thấy cuộc đời sao chênh vênh, vô thường đến thế? Bạn khao khát tìm câu trả lời cho câu hỏi ta là ai? Từ nơi nào đến? Ta đang sống vì điều gì? Ta sẽ đi đâu về đâu giữa thế gian vội vã?

“Có đôi lúc muốn bỏ lại tất cả. Mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt còn phía trước là những vô định hướng, sao thấy mọi thứ chênh vênh quá, không xác định được bản thân cần gì. Mọi thứ khó hiểu thật đấy!”…

Nếu bạn đang có một ngày như u sầu xám xịt như thế, hãy dừng lại một chút, sống chậm lại một nhịp, và đặt tay lên tim mình, lắng nghe điều nó muốn nói, bạn sẽ thấy câu trả lời. Bởi, bạn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất…

Một người thành công đến mấy cũng sẽ có những ngày từng vô danh tiểu tốt, từng lo sợ với một sự nghiệp bấp bênh. Từng lo sợ rằng thế giới rộng lớn ngoài kia liệu có chào đón mình hay không…

Ai rồi cũng sẽ để cả cuộc đời lại sau lưng mà bước tiếp một ngày nào đó, vì vậy, hãy sống sao cho mỗi ngày trôi qua đều thật đáng nhớ.

Giữa dòng người giăng giăng.Tôi hỏi thăm đường về Hạnh Phúc
Người ta chỉ tôi rằng
Có thể đi thẳng, đi xiên, đi tắt, đi vòng. Đến ngã bảy, ngã ba rẽ lối nào cũng được.
Có nghìn vết xe lăn nhưng đừng dẫm lên vết xe của người đi trước, Những vết xe kia cũng mới chỉ dò đường.
Người ta dặn thêm rằng
Đừng hỏi thăm nhiều, đừng ham bóng mát. Hãy cứ đi đến tận cùng khao khát. Sẽ thấy đâu là lối của mình.
Tất nhiên, có kẻ xin đường. Có kẻ thích chọc gậy vào bánh xe người khác,
Có kẻ còi to đòi vượt trước. Có kẻ không học luật bao giờ…
Nhưng hãy bỏ lại sau lưng tất cả … mà đi tiếp!

-ST-