Tranh giành trong cuộc sống chỉ có thể làm bản thân trở nên cô độc, học được cách nhường nhịn thứ tha, điều bạn nhận được sẽ là vô giá… Cuộc sống vốn không phải dùng để tranh tranh đấu đấu. Ngày tháng không phải dùng để chỉ trích lẫn nhau, biểu hiện của bạn càng thấp kém, hạnh phúc sẽ càng cách xa.Trong dân gian có câu rằng: “Kẻ ngu xuẩn dùng miệng, người trí huệ dùng tâm. Người nhỏ mọn tranh đấu, người từ bi không tranh biện”.

Bởi vậy sống trong cõi đời này, chịu khổ cũng không phải là không tốt, nó có thể giúp bạn càng quý trọng mùi vị của sự ngọt ngào.

Nhẫn nại là điều cần có, bởi cuộc sống đôi khi cần biết chờ đợi, không có sự yên lặng thì sẽ khó có được sự bùng nổ bứt phá.

Bình thường không có gì là không tốt, nó có thể giúp ta cảm nhận được sự tốt đẹp và may mắn trôi qua mỗi ngày.

Nhẫn nhịn không có gì là không tốt, tha thứ cho người khác kỳ thực chính là tha thứ cho bản thân mình.

Thất bại không có gì là không tốt, nó không hủy diệt được bạn mà chỉ càng làm bạn trở nên kiên cường mạnh mẽ.

Nhường người ba phần không bị thiệt, người lương thiện cũng không phải là người ngu ngốc, bởi họ biết quý trọng nên mới có thể nhường nhịn.

Người lương thiện không phải ngu ngốc, bởi họ có thể hiểu được nên mới có thể bao dung. Người lương thiện không phải là người sợ hãi, bởi không muốn làm tổn hại người khác nên mới muốn rời xa.

Người nhường nhịn không hề mất đi tất cả, ngoài sự tự tôn, trước mắt họ sẽ giữ được lòng người. Người chấp nhận thiệt thòi sẽ không bao giờ bị thua thiệt, sớm muộn gì cũng sẽ có sự bù đắp xứng đáng…

Tính nóng giận của con người rất dễ gây ra tranh đấu. Tục ngữ có câu: “Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một lúc sóng yên gió lặng”. Có nhẫn mới an, nhưng con người hiện nay đa phần là tâm địa hẹp hòi, không thể nhẫn được, không thể nhường nhịn.

Vợ chồng chỉ vì chút việc nhỏ mà cãi nhau rồi thành ra oán hận nhau, kết cục hôn nhân tan vỡ; trong công việc chỉ vì chút lợi nhỏ mà tranh giành đến mức kẻ sống người chết, nơi đâu cũng trở thành chiến trường.

Nhất là ở xã hội hiện đại ngày nay, con người qua lại với nhau chỉ một câu không hợp là bắt đầu xảy ra mâu thuẫn và tranh đấu. Người ta chẳng qua cũng chỉ để bảo vệ cho cái “danh” của bản thân mà thôi, cảm thấy bản thân mình oan uổng hoặc mất mặt, cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, phải nói ra cho thỏa cơn tức này, phải có kẻ thắng người thua.

Trong thần thoại Hy Lạp cổ đại có kể về câu chuyện cuộc chiến thành Troy, nguyên nhân cũng chỉ vì hai người đàn ông cùng tranh giành một mỹ nữ tên là Helen, kẻ không giành được người đẹp quá tức giận mà khơi mào ra cuộc chiến. Chính cái tâm lý tranh hơn thua của con người đã gây ra tấm bi kịch này.

Có người cho rằng nhẫn nhịn là thể hiện của sự nhu nhược, cho nên phải vùng lên tranh đấu. Kỳ thực, tranh đấu mới là không vượt qua được chính bản thân mình.

Thay vì tranh đấu ngược xuôi, chi bằng tĩnh lặng, nhường nhịn, thứ tha, và điều ta nhận được chính là một khoảng trời bình lặng vô giá. Ảnh dẫn theo tinhhoa.net

Có thể có người cho rằng nhường nhịn như vậy thật quá ngốc. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, con người ai cũng phải đối mặt với những phiền phức trong cuộc sống, nóng giận và tranh đấu chỉ khiến bản thân càng thêm đau khổ mà chẳng thể thay đổi được gì hơn. Người có tấm lòng quảng đại, không tính toán được mất hơn thua mới có thể khéo léo thoát khỏi mâu thuẫn, gặp dữ hóa lành.

Cuộc đời vốn dĩ có nhiều điều, dù ta có muốn hay không chúng vẫn tồn tại. Thay vì tranh đấu ngược xuôi, chi bằng tĩnh lặng, nhường nhịn, thứ tha, và điều ta nhận được chính là một khoảng trời bình lặng vô giá, là một trạng thái hoàn toàn thoải mái, thảnh thơi…