Một nhà tâm lý học của Mỹ từng nói: “Gieo xuống một hành động, thu hoạch một loại thói quen, gieo xuống một loại thói quen, thu hoạch một loại tính cách, gieo xuống một loại tính cách, thu hoạch một loại vận mệnh.”
Thật vậy, một người biết nhìn xa trông rộng thường nuôi dưỡng cho mình một thói quen tốt từ sớm, vì họ biết sự quan trọng của nó đối với cuộc đời mình.
Câu chuyện thứ nhất
Một công ty xuyên quốc gia ra thông báo tuyển dụng nhân viên cho nhiều vị trí khác nhau với mức lương rất hấp dẫn. Rất nhiều người đã tới, qua nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, những ứng viên có trình độ học vấn cao, tướng mạo đẹp đẽ, tư chất nhanh nhẹn, lanh lợi… đã được lựa chọn vào vòng cuối cùng.
Sau khi tất cả các ứng viên đều có mặt, vị Tổng giám đốc nhìn qua một lượt với vẻ rất hài lòng, rồi như có vẻ chợt nhớ ra điều gì đó, ông nói: “Tốt lắm! Nhưng giờ tôi phải đi ra ngoài một lát, mọi người hãy đợi tôi”. Nói rồi ông rảo bước ra khỏi phòng.
Ngay lập tức căn phòng liền nhốn nháo, người nào người nấy đều tranh thủ ngắm nghía căn phòng với vẻ rất thích thú. Vài người còn háo hức ngồi thử lên chiếc ghế của Tổng giám đốc, xem tài liệu này, lật tài liệu kia để thử xem cảm giác như thế nào. Những người còn lại thấy vậy cũng không nén nổi tò mò, vậy quay căn bàn sang trọng, trầm trồ không thôi.
5 phút sau, vị Tổng giám đốc quay trở lại, dõng dạc tuyên bố: “Cuộc phỏng vấn kết thúc. Tất cả đều bị loại”.
Mới chỉ mấy phút trước ai nấy đều mặt mày hớn hở, mà chỉ trong thoáng chốc, người nào người nấy ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Rất xin lỗi, nhưng công ty chúng tôi từ trước tới giờ không nhận những ai tùy tiện chạm vào đồ của người khác“, ông nói.
Câu chuyện thứ hai
Một nhóm sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học, rủ nhau cùng đến ứng tuyển tại một tập đoàn có danh tiếng. La Minh cùng những người bạn của mình nhanh chóng vượt qua được các vòng phỏng vấn bởi sự chăm chỉ khi còn trên giảng đường. Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi bước ra khỏi phòng nhân sự, người bạn nào của La Minh cũng nói rằng, họ hỏi câu rất đơn giản, nhưng cuối cùng không nhận ai trong chúng tôi, chúng tôi cũng không hiểu tại sao?
La Minh có chút hơi băn khoăn, nhưng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh, bẻ cổ áo lại cho chỉnh tề rồi tự tin bước vào. Vừa tới cửa, anh liếc thấy có một cục giấy vụn rất không vừa mắt trên nền nhà. La Minh tiện tay cúi xuống, nhặt cục giấy lên, vừa định cho vào thùng rác thì người phỏng vấn bỗng dưng cất tiếng nói khiến anh không khỏi giật mình: “Khoan đã! Anh hãy mở cục giấy ra đi“. La Minh gỡ nhẹ cuộn giấy và không khỏi ngạc nhiên khi thấy một dòng chữ lớn: “Chúc mừng! Anh đã được nhận vào làm”.
Ra đây là một đề thi đã được cố ý sắp xếp trước. Thật không ngờ khi mình được tuyển vào theo một cách độc đáo có một không hai như vậy, La Minh nghĩ thầm.
Châu Yến biên dịch